Monday, March 25, 2013

Nỗi nhớ không tên số 1





Thương ai thương đến bạc đầu
Nhớ ai nỗi nhớ dù nhàu vẫn sâu...


Gần Tết, bạn lục đi lục lại trong trí nhớ rồi nhẹ nhàng "nè, ông có nợ nần gì ai không, lo mà trả đi, năm hết Tết nhất rồi đó." Tôi cũng cười, bạn quá rành cái tánh mỗi Tết tôi lại lật đật trả nợ bốn bề rồi mà vẫn nhắc. Bạn vẫn là bạn mà. Chợt nhớ ra điều gì, tôi liền hỏi bạn:

- Vậy năm nay cậu có làm cái resolution list cho năm mới không?
- Ừ... không - bạn ngần ngừ.
- Sao vậy?
- Vì lớn rồi, tui không còn cần những danh sách để nhắc nhở tui nữa. Nó nằm ở đây nè, ông tướng. Bạn vừa chỉ vào đầu mình vừa cười khẽ.
- Thế có plan nào cưới chồng chưa bà tướng?
- Hổng phải năm nay. Nhưng tui có kế hoạch mai mối bạn gái cho ông đó.
- Lại lên Schindler's list tập 2 nữa à?
- Lần này khác, những người lần này tui ít nhiều có quen biết, nói chuyện rồi... Mà ông phải tích cực hẹn hò đi chứ, nếu không xong thì cũng làm bạn được mừ.

Tôi cười, im lặng quan sát bạn thao thao chuyện tương lai, rồi lại nhớ đến má, đêm nào tranh thủ nói chuyện với tôi được mấy phút là cũng xào đi xào lại 1 nội dung như bạn, chỉ khác là danh sách của má là những học trò má dạy.

Thấy bạn phát hiện ra tôi đang nhìn bạn lom lom, tôi liền lảng:

- À, cậu có thấy nếu cậu lên kế hoạch đường đi nước bước của mình, cậu sẽ lỡ mất cảnh đẹp trên đường đi của mình do cậu phải đi đúng đường ray không?
- Được cái này mất cái kia mừ. Mà nè...
- ?

Bạn im lặng hồi lâu rồi nói khẽ

- Tui biết đó là cuộc đời của ông. Nhưng sống thoáng hoài như ông cũng không ổn xíu nào, lo mà ổn định đi.
- Ừ thì... tớ nghe người ta bảo được cái này mất cái kia mà.

Bạn liếc xéo mình cái nhìn sắc như dao. Rồi cả hai lại thở dài, im lặng, xa xăm...



---------------------------------------------------------------------------------------------
Tranh thủ 3 tiếng rảnh rỗi trưa CN post lại bài viết hồi Tết + ảnh chụp hoàng hôn nguyệt thực Mũi Dinh + 2 câu thơ lóc cóc. Thêm một bài nữa về biển và Schindler list khác (sau Nước mắt của biển) cho bữa ăn trên bàn thêm phong phú. 

No comments:

Post a Comment