Tuesday, March 26, 2013

Mới ra tù tập leo núi


Để một cái tựa thiệt kêu như vậy không phải nhằm gợi ý bạn đọc đến hành trình gian khổ của Bác. Nó cũng không đúng với nghĩa đen thùi lùi của nó mà chỉ theo đúng nghĩa bóng. Nó chính là cảm giác của mấy ông (mấy cô chắc cũng không thua kém gì nhỉ) sau một mối quan hệ khi nó trở nên quá chật chội. Đừng hiểu lầm tôi vì không phải người nào cũng yêu thích cái cảm giác tự do đó ngay cả khi thường ngày họ vẫn thèm khát nó. Giống như cảnh chàng độc thân và chàng đã bị bóc tem vẫn ước muốn đổi chỗ cho nhau kể cả sau khi họ đổi chỗ cho nhau thì ước muốn đó vẫn còn, nếu bạn hiểu ý tôi là gì. Giống như chuyện phiếm tôi vẫn thường nói giỡn với mấy người bạn, "thường người ta không biết hạnh phúc là gì cho đến khi họ lập gia đình, nhưng mà lúc đó đã quá muộn."

Nhưng mà đó là chủ đề một bài viết khác, giờ tôi phải quay về cái núi định leo, sau khi đi lạc đề đúng kiểu NCG... Để chuộc lỗi, tôi sẽ đãi bạn món khai vị bằng phong vị văn phá cách, mời bạn thưởng thức tiếp nhe...


Khí trời mùa xuân trở nên ấm áp hơn khi tiết tháng ba cận kề. Lão Nhị đang khề khà thưởng trà trong hoa viên thì tên gia nô hối hả chạy đến.
- Có chuyện gì?
- Dạ bẩm lão gia có thư bồ câu mới đưa đến sáng nay.
- Ngươi có biết của ai không?
- Dạ bẩm, của phân đà chủ Linh Phan trấn Trảng Bom ạ
- Đưa ta xem

Lão liếc qua lá thư, rồi lật đật dặn tên gia nô chuẩn bị cho lão tay nải lương khô và một ít ngân lượng làm lộ phí. Đang định dặn hắn chuẩn bị luôn con chiến mã để lão khởi hành ngay thì sực nhớ con chiến mã của lão đã bị bọn thảo khấu Bồ câu trắng giam giữ và đòi tiền chuộc mà lão chưa sắp xếp được. Lão liền liên lạc với tả sứ giả Luân Nguyễn của hội LCL bang NCG nhằm sắp xếp phương tiện di chuyển đến điểm hội quân. Thư từ qua lại vài lần đến khi bồ câu gãy cánh không đưa thư được nữa thì lão nhận được tin lão sẽ cùng di chuyển cùng thiếu hiệp Thanh Nghị trấn Hóc Môn. Sau vài chuyến xe thổ mộ lão cũng đến được giao lộ An Sương.    

Điểm danh lướt qua, lão nhận diện được vài cao thủ khét tiếng trong bang NCG. Dẫn đầu là trưởng lão Trần truilui, người đã sử dụng thuần thục tuyệt kỹ khinh công Phi thiềm tẩu bích của phái Thiếu lâm để lên đỉnh K3 thuộc trấn K'Bang tỉnh Gia Lai. Tuy tay bắt với lão trụilui nhưng lão Nhị không khỏi biến sắc, bụng nhủ thầm "nghe đồn lão đã quy ẩn giang hồ, sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ muốn so tài khinh công cao thấp. Than ôi, có lão thì cái hy vọng vô địch thiên hạ môn khinh công của mình càng mỏng manh." Tiếp đó là tả sứ giả Luân Nguyễn hội +LCL+ (2 cánh). Tuy tuổi còn trẻ, hắn đã nổi danh như cồn 45 độ với tuyệt chiêu dùng Bắc Minh chân khí chinh phục đỉnh Chứa Chan. Lão không quên liếc mắt nhìn thiếu niên Thanh Nghị. "Chậc, không ngờ ngoài Tống Ngọc ta ra còn có người sắc diện anh tú như Phan An thế này. Nhưng để xem bản lĩnh võ công của hắn có thượng thừa như vậy không." Sau khi phân chia nhiệm vụ, các con chiến mã bắt đầu lầm lũi tiến về điểm hẹn Ô Lady Sơn (núi Bà Đen). Đến ngã ba trấn Gò Dầu, sau khi truyền âm nhập mật cùng tả sứ giả, biết hắn và đồng bọn đã đi tiếp, lão Nhị quyết định cùng trưởng lão truilui dừng chân tại một tửu quán bên đường ăn tối và mua một vài món linh tinh khác chuẩn bị cho cuộc thi thố.

Đến tầm giờ Hợi 6 khắc, cả đoàn quân đã hội tụ ngay quán Sơri, thong thả chờ cánh quân do phân đà chủ Linh Phan dẫn đoàn. Cả đám rôm rả chuyện trà dư tửu hậu đến khi đoàn Linh Phan đến nơi lúc nào không hay. Lúc đó đã là giờ Tý canh ba, trễ một canh giờ so với dự tính, nhưng cả đoàn vẫn hăm hở lên đường. Để chuẩn bị cho cuộc so tài cao thấp này, lão Nhị đã dồn gần tạ rưỡi vào tay nải Teton của lão. Dè đâu liếc qua phân đà chủ Linh Phan cũng thấy y bỏ vào đó hơn tạ rưỡi. "Chà không biết hắn tập luyện bộ pháp Lăng ba vi bộ đến đâu mà tải tay nải nặng dữ? Hay hắn định độc chiếm danh hiệu đệ nhất khinh công chuyến Tà Sùa?" Lòng không yên, lão liền nhét thêm hồ lô nước 1.5L. Lão không ngờ chính quyết định này đã làm lão bán sống bán chết khi thi triển khinh công.

Ui, mệch rồi, khai vị cũng xong rồi, mời các bạn quay lại món cơm chiên thường ngày nhé. Hải sản mà ăn hoài chắc cũng ngán à.

Đoàn được phân chia rất rõ ràng, lão tướng truilui dẫn đường, Linh và lão thay phiên chốt đoàn (ý là do lão có 2 đối thủ cùng 1 lúc nên chỉ kìm chân được 1 người mà thôi). Rốt cuộc chỉ có mình lão và chủ tịt Linh kiên quyết giữ vị trí, còn lão truilui đã bị đồng bọn bỏ xa hít khói. Nói chung sau này lão thấy cái quyết định chốt đoàn của lão là hết sức dại dột... vì lúc đầu lão tưởng chốt đoàn đi từ từ thôi, không cần gấp gáp như dẫn đoàn. Dè đâu, sau mới biết chỉ có mấy bạn có sức trẻ phẻ (lão còn trẻ nhưng hết phẻ rầu) và biết đường mới chốt đoàn. Đặc biệt kinh nghiệm xương máu không bao vờ được chốt đoàn cùng chủ tịt Linh nếu bạn không muốn hành xác hay tập thể lực nâng cao. Lần trước đi Chứa Chan, hắn chơi cái chiêu "mấy bạn đã thuộc đường hết chưa, chưa hả, mình đi lại 1 vòng nhe" để mị dân nghe còn được vì đường đi không rõ ràng. Còn núi này là núi nhà mà lạc thì... e hèm thôi em kể tiếp đây. Đi được một đoạn đèo bồng 2 em nhỏ Luân Nguyễn và 1 em áo đỏ không rõ họ tên với tốc độ ngang ngửa rùa bò thì nhìn lên lão không thấy đoàn đâu nữa. Lúc này thì em áo đỏ đã xuống sức, còn đồng chí Luân thì bị anh Tào hỏi thăm. Bàn bạc một hồi, chủ tịt đưa cho Luân 8 viên linh đan rồi hắn cùng mình lẹt tẹt đưa em áo đỏ xuống núi. Đoạn xuống núi và lên lại chỗ Luân đợi mới nhẹ nhàng làm sao vì thiếu 2 cái tay nải 15kg trên người.      

Lúc quay lên không biết có phải do hơi mệch hay quá phấn khích, nên ba người đều hăm hở leo mà quên để ý mấy cây cột điện. Đến hồi đụng phải cái vườn chuối thì má ơi, con lạc rồi. Lục lại dữ liệu cuối lần cuối cả bọn đi lạc là cột điện số 27, cả đám chia nhau ra đi tìm đường. Lúc đầu quyết định cứ đi tiếp, sau đó tắc đường. Chuyển qua theo đường ống nước, tắc đường. Sau một hồi gọi điện cho đồng bọn, biết được Rai Nguyễn đang đợi ở cây 50, còn đoàn thì ở cây 70, cả đám đậu phộng đường cũng thấy yên tâm. Nhưng bao nhiêu chiêu kế hú hét, chiếu đèn pin để xác định phương hướng cũng không ăn thua, lão bèn nói với đoàn còn lại cứ tiếp tục lên đỉnh còn đoàn đậu phộng sẽ tự xoay sở. Rút kinh nghiệm xíu với câu chuyện đi lạc: bình thường nếu đi không thấy người phía trước, nếu khoảng cách gần thì hú hét xác định hướng âm thanh, nhưng xa quá như đoàn mình thì thua. Còn câu chuyện vui khác mà lão Nhị hay kể cho đồng bọn. "Hôm bữa lão cũng đi lạc trong khu vực Núi Chúa, lão cũng hú hét để xác định phương hướng thì có tiếng hú lại. Mừng húm lão liền lần theo tiếng hú đó, mỗi lúc một gần hơn. Đến khi gặp mặt, thì hỡi ơi gương mặt mốc lạ hoắc hỏi thăm lão liền, em cũng đi lạc nè anh, mà anh biết đường lên đỉnh không... nghe mà muốn ói máu, đạp một đạp cho lăn xuống núi..." Chuyện vui nhưng có giá trị rút kinh nghiệm, nếu mấy bạn muốn làm theo phải quy định tiếng hú mặc định để không lẫn lộn với tiếng hú của đoàn khác. Tương tự, cách để lại dấu bằng cách khắc, bẻ cành cây, theo dấu sơn, hay dấu chân, cũng có giá trị tham khảo nhất định, nhưng cần cẩn trọng kết hợp với các cách định hướng khác. Mà tốt nhất chắc phải mua vài máy bộ đàm walkie-talkie để liên lạc trên đường vì vào núi rừng thì sóng điện thọai sẽ chập chờn, chỉ có sóng radio là ổn định.

Quay lại chủ đề đi lạc, rút kinh nghiệm Chứa Chan, khi nào chủ tịt Linh vừa mở miệng hỏi "Sao đã thuộc đường chưa?" là hai đứa liền răm rắp "thuộc, thuộc rồi. Mình đi chỗ khác nhe." Đến khi tụi tôi rời khỏi vườn chuối lão có thể tự tin rằng mình vẽ được lại bản đồ vườn chuối gồm bao nhiêu cây, bao nhiêu hốc đá, cây nào có trái luôn. Haizzz ta nói, giờ bạn hiểu cái câu tập thể lực với Linh Phan chưa? Lúc chúng tôi quyết định quay về cột điện cuối cùng trước khi lạc, cũng lạc nội bộ vài lần nữa thì cuối cùng cũng ra đường cái Trần Hưng Đạo. Khỏi phải nói cả đám mừng rỡ đến thế nào, giờ chỉ có cột điện thẳng tiến thôi. Hay đu dây điện cho chắc ăn khỏi lạc???
                                
Đoạn thoát ra đường cái của chúng tôi là ngay cột số 25, vào gần 3 giờ sáng. Nghĩa là chúng tôi đã dạo chơi trong vườn chuối hơn 2 tiếng và leo được -2 cây cột điện độ cao. Quả là đáng ghi vô kỷ lục Guinness. Lần này chúng tôi đi san sát nhau, mắt không nhìn đường đi mà nhìn lom lom cột điện. Đoạn đầu, anh em còn đi san sát nhau, động viên nhau đến cột 50, mỗi lần đi 10 cây cột thì nghỉ một lần. Sau đó cột 61, 71, sau đó là cột bao nhiêu thì có trời mới biết vì lúc đó lão chỉ thấy mấy ông sao bay vòng vòng trên đầu thôi. Lúc này mới thấm thía cái câu, "kẻ sĩ là kẻ dại, người thức thời mới là người khôn," vì em chỉ có một khác khao, em chỉ có một ước ao là quăng cái balo mà leo thôi. Giống như cái xe chạy roda xong, lúc này máy đã nóng, lão đi đã không còn thấy mệt nữa, nhưng lúc này nhấc cái chân lên đẩy cái thân cộng cái balo 15kg mới là vấn đề. Đi một hồi lão bỗng thấy đường dường như sáng hơn, thì ra trăng đã leo lên tới đỉnh như cái cột đèn chiếu sáng nguyên đoạn đường đi. Không chỉ vậy, ánh sáng trăng còn thúc giục lão và cả bọn leo nhanh hơn cũng vì cái sỉ "hổng lẽ kêu là leo núi ban đêm mà đến đỉnh là sáng trưng." Thế là cái sỉ đẩy cả bọn đi được thêm vài chục cây nữa. Đến gần cột 90 thì sương đã giăng ra đón đường, lúc này thì đường đi chỉ còn mờ mờ, số trên cột cũng nhập nhòe, đến lúc này, thì ý chí cũng bỏ bạn mà đi, chỉ có điều gì làm bạn tin tưởng mới kéo bạn lên đỉnh được. Linh Phan hắn có ôm chờ trên đỉnh, Luân Nguyễn thì có em trai, còn lão thì có em. Không phải cái em tóc trắng mà mọi người lâu lâu thấy đâu nha, mặc dù có lúc đi một mình ban đêm lão cũng đi nhanh hơn hoặc chậm lại đợi đồng bọn vì cũng thấy sờ sợ em í tuột xuống từ cây tre làm nụ hôn kiểu người nhện. Lão đã khấn rất nhanh với hình ảnh em lướt qua đầu, sau đó, lão cứ cặm cụi đi và đếm số cột điện. Lúc đầu có đi chậm chờ đồng bọn, sau đó thì cứ thế cắm mặt mà đi. Cũng được một lúc, thì cái biển Bà Đen Resort hiện ra. Nếu đếm không lầm thì đó là cây cột điện thứ 120 của núi Bà Đen (vì từ cột 101 các cây cột không còn hiện ra bên đường nữa). Lần mò dòm mặt từng người nằm trên đường quanh trạm gác, thì có bạn chỉ đòan 17 người hướng này nè. Nghe giang hồ đồn, đến lúc Linh Phan lên, thì họ đã dựng cái biển "phòng 101, đoàn 17 người đi hướng này" rồi. Anh chị em thông cảm, cho đến đoạn này thì không có tấm hình nào của đoàn đâu vì ba anh em chỉ biết cắm mặt mà đếm bật đá và cột điện thôi, tay thì Parkinson không thì mần răng mà chụp hình gì được. Lão nhìn đồng hồ lúc đó cũng đã 5:05 sáng rồi.              

Sau màn chào hỏi trà dư tửu hậu, tới màn cái ly ở đâu mà lâu tới đây. Lúc này thì 2 lão kia vẫn chưa lên đến nơi, nên mặc dù đồng bọn năn nỉ lão ăn mấy miếng cầm hơi, lão vẫn nhất quyết đợi và nhậu chay. Tới hồi thấy chủ tịt đặt cái mông ngồi xuống bàn là ta nói lão mừng gì đâu, mừng bạn an toàn thì ít mà mừng được ăn thì nhiều. Thế là bắt đầu hát bài "Hãy ăn như chưa ăn lần nào" đến sáng, mà nhiều khi chưa đến sáng đã hếch đồ ăn rồi.
Cái mặt lên đỉnh nó phê vầy nè (áo đỏ là chủ tịt bên người độp)
 Cũng được mấy lúc cái ly xay chừng thì hết 3 chai rượu. Đồ ăn cũng chỉ còn trái cây, rau củ, và gia vị vì những gì ăn được đã được cả đám cho vào bụng. Đến chừng 6 giờ sáng thì sương bắt đầu tan một ít, mặt trời nhấn đầu mấy anh mây mà trồi lên khoe tui nè tui nè là cả đám vác máy ra tác nghiệp đủ kiểu.

 Cũng chỉ được "niềm vui ngắn chẳng tày gang" thì sương lại che phủ tầm nhìn. Chụp cũng đã chán chê, cả đám bắt đầu lục tục dựng lều. Được phân công trưởng nhóm dựng lều mà lúc này lão bải ỏai lại bị tật ham ăn nên vẫn ngồi nán lại bên bếp. Lão chỉ quay lại chỉ cho bạn xế vị trí cái lều rồi quay lại là đã thấy cái lều dựng xong. Thêm 2 cái nữa được dựng lên, cũng may là toàn cao phượt thủ, ma cũ nên dựng lều chưa đến 30s. Xong thủ tục lều cả đám lục tục kéo vào ngủ bù. Nghe bà bán xôi đồn thì hình

  như còn tiết mục Harlem shake nữa, cơ mà lúc này mắt toàn là bóng đêm, "căng da bụng chùng da mắt" mà lại. Lúc này mà co Harlem sếch đi chăng nữa thì lão cũng khò khò.

Đến 8h30, lúc lão tỉnh dậy thì đoàn đã lục đục ăn sáng. Lúc này tận dụng hết các chai lon, Luân Nguyễn phụ trách chính phần nấu nước làm mì gói, và cà phê. Lão cũng lấy gói của mình ra, xếp hàng như thời tem phiếu để nhận nước, nhưng chủ yếu là cafe. Leo núi hay đi biển việc đầu tiên mỗi buổi sáng là uống cafe. Lúc đó cái vị cafe nó ngon gì đâu, gấp mấy lần cái vị Trung Nguyên ấy. Lại nói vấn đề nước, thiếu trầm trọng. Nhiều người trong đoàn lúc leo lên đã tiêu thụ một cơ số đáng kể nước nên lên đỉnh còn quá ít nước. Cũng may lão và mấy tên nghiện leo, đã biết trước, vác theo cả đống nước dọc đường đi chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, giữ lại ngay cổ họng cho đỡ cảm giác khác, rồi mới nuốt. Làm vậy bạn sẽ không bị cảm giác no tức bụng nước khó leo mà cổ họng vẫn thấy khát. Chia cho các bạn khác chai nước 1.5L của lão xong, phần còn lại dùng để dập đống lửa, lão chỉ còn lại chừng 2,3 ngụm nước, nhưng không sao, bây giờ đi xuống, chút xíu là đến đường chùa rồi, đến đó tiếp nước cũng không thiếu. Sau phần ăn sáng ngọt bùi, các đồng bọn chia nhau cay đắng, ậy chỉ là chi phí chuyến đi thôi mà. Ngoại trừ việc không tính cái đồng hồ mới mua 3 triệu mấy của lão vào phần chi phí chung, đồng đảng kiêm thủ quỹ Mai Anh rất nhanh nhẹn trong việc trấn lột/chia gia tài cho mọi người. Sau khi chia tay Bác trong ví/bóp/túi mọi người nhanh chóng xuống núi cho kịp giờ. Lão và mấy người khác cũng nhanh tay gom mớ rác lại và đốt. Thiệt tình mà nói, giữa 2 việc đốt rác không phân hủy và để nguyên vậy, cái nào cũng ô nhiễm môi trường hết nhưng nếu để lại có thể gây mất mỹ quan và ô nhiễm nguồn nước thì lão cũng đành nhắm mắt chọn lesser of the evil vậy. Vì phải canh cho mấy đống lửa tắt hết nên lão xuống núi sau cùng. Mà cũng nhắc nhở mấy bạn nếu chỉ dập cho lửa tắt mà không dập khói thì nguy cơ cháy lại cũng cao. Thì cái đống lão dập bằng nước nghe xèo xèo, quay đi quay lại đã cháy âm ỉ lại.

Người ta nói lên chậm bi nhiêu thì xuống núi nhanh bí nhiêu. Í lộn, nhanh hơn nhiều lần chứ. Đoạn từ đỉnh xuống chùa ngoại trừ vài đoạn phải chùn gối đi từ từ thì các đoạn còn lại đều êm ả hết, toàn là bò với bò. Nói chơi cho vui chứ ngoại trừ vài đoạn dốc và trơn thì còn lại đều có thể chạy xuống. So với địa hình Bi Doup thì ít dốc hơn, tương đương dốc xuống của Lang Bian. Lúc đầu đi thì còn đông vui vẻ vầy nè



Như những người chinh phục trở về, chúng tôi xuống núi với cảm giác chiến thắng. Vui vẻ giỡn cùng mấy bạn đi lên, "cố lên anh, còn 15 phút nữa là tới chỗ cách đỉnh 3km à", "à anh đi đường này nhanh hơn nè, tuần trước bạn em nó cũng đi đường này đó, đến giờ chưa thấy nó về nữa." Được một hồi, thấy cái bụng lẫn cái chân hổng ổn, lúc này nước của lão cũng hết, thế là chạy. Ai không biết cũng lắc đầu le lưỡi, "cái thằng gì mà roi con, ôm cái balo bự chảng quá đầu mà chạy xung như quỷ, nó uống thuốc lắc hả ta." Thiệt ra cái ba lô lúc đó đã hết nước và đồ ăn nên đã nhẹ đi mấy phần, mà lại đi xuống nữa nên xung là phải. Không biết bao lâu nữa, chỉ biết một lúc lâu, chân lão lúc này đã run run, phải đi ngược lại thì lão đến đoạn cầu thang ngay trên chùa Bà.Chờ 1 lúc thì thấy lão truilui và xế của lão, lát nữa thì có thêm Rai, Mai Anh, Luân Nguyễn (lúc này hắn đã trần trùng trục), lão có rủ chủ tịt vào nhưng mà hắn từ chối. Lão biết vì sao nhưng sẽ không bao vờ khai với các bạn là hắn đi lên thì như điện muh đi xuống thì như rùa đâu (cũng bởi cái đầu gối mà ra). Hôm leo K3 đã biết tài của hắn và lão Mama rồi. Lão Mama 6 lát thì đi lên như rùa mà đi xuống như điện (hổng biết vì cái 6 lát hay là cảm giác thoát rồi). Cả đám kéo vào quán và mần đâu cả 20L nước. Lúc này xuống núi nên ít nước hay nhiều nước không quan trọng nữa, chủ yếu là bù vào lượng mồ hôi mất đi. Uống phè phỡn một lúc, lôi hết đồ uống trong ba lô ra tiêu thụ cho nhẹ, lão cùng đồng bọn lại lên đường. Lúc này lão cùng Nghị, Mai Anh, Rai ra sức chạy như ăn cướp  mà hổng phải chạy bình thường chạy zig zag. Ấy vì cái chân thì đang run, móng chân lại muốn sút nên chỉ có thế đó là phù hợp. Cũng nhắc nhở anh chị em leo núi nhớ băng hết mười ngón chân lại để không còn cảm giác sút móng ra thì sẽ yên tâm leo hơn. Vì đi quá nhanh, nên lão cũng không biết là đoàn có ai chụp ếch đoạn xuống hay không. Tầm 10 phút từ chùa lão và các bạn chạy bộ đã xuống đến chân núi. Đợi thêm vài phút câu thêm được lão truilui, đoàn lại lếch thếch về quán Sơri, cái quãng đường chỉ có sơ sơ hơn 2km mà dài đăng đẳng. Qua mấy cái nắng cái gió thì cũng tới, và cũng tới vài nén nhang sau thì Luân và em trai, Nhung và Tuấn cũng đến bằng ... xe ôm. Trong khi đó mình đi bộ?!?

À, đến hồi xuống quán Sơri kiểm tra lại đồ thì phát hiện bác truilui đã để quên đồ đâu đó trên núi, thế là mấy món rau củ, trái cây định tặng lại quán cũng toi luôn (haizzz, biết trước thế thì đã ăn luôn rồi). Sau khi giao lưu sơ sơ cùng đoàn leo của Đỗ Lạ xuống núi trước, chúng tôi lại đi theo tiếng gọi của bao tử. Cả đoàn thẳng tiến về quán nhậu Bốn mùa và nằm lăn ra ngủ. Nói thiệt chứ, lúc đó không phải order cho đoàn ăn thay cho mấy bạn nữ đang lớp ngủ, lớp tắm rửa thì lão cũng nằm lăn khoèo ra rồi. Nhưng mà đến hồi thức ăn lên thì... quả là sức quyến rũ của mấy em cá kèo, thằn lằn núi, và cá điêu hồng làm sống lại hầu hết mấy cái xác ngủ. Ăn uống no say nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi định hướng đường về, và từ đây đoàn Linh Phan và cộng sự đã tách ra hướng về hướng Bình Dương về Đồng Nai. Những người còn lại sau khi được lão dặn dò chạy chậm tránh bắn tốc độ đoạn Gò Dầu - Trảng Bàng, đã chia nhau ra hướng về Sài Gòn thân yêu. Lão đổi tài với xế ở đoạn qua Gò Dầu xíu, ui chỉ lướt có một đoạn ngắn cho kịp giờ làm của Nghị mà cảm giác máu lại dồn lên não quá trời. Chỉ một chữ sướng. Chia tay xế ở đoạn An Sương, qua vài chuyến đò thì mình cũng về đến nhà lúc 8h. Nghe giang hồ đồn, chuyến đi thành công mỹ mãn khi mọi người về nhà an toàn chốt đoàn về nhà sau cùng là chủ tịt về đến nhà "đuối như trái chuối" lúc 22h hơn. Cũng may là lão Khoa cận không đi chuyến này, không thì lão có mà lết đi Tà Sùa chứ làm gì có vụ dẫn đoàn.

No comments:

Post a Comment